Đồng Bạc Nhân Nghĩa
Một câu chuyện ngụ
ngôn của Nga kể rằng: Có một nhà phú hộ kia khi gần chết lòng trí vẫn chỉ nghĩ
đến tiền của là động lực đã thúc đẩy ông lao lực không biết mệt mỏi suốt cả
cuộc đời. Dùng chút sức tàn, ông cố gỡ chiếc bao nhỏ đeo ở cổ, lấy ra chiếc chìa
khóa trao cho người đầy tớ trung tín nhất của ông. Ông phú hộ ra dấu chỉ chiếc
rương nằm trong góc nhà và ra lệnh cho cô ta lấy những túi tiền vàng ở trong đó
bỏ vào quan tài. Khi chết xong, ông bắt đầu sống cuộc đời mới.
Ðứng trước chiếc bàn
dài trưng bày đủ thứ cao lương mỹ vị, ông ta hỏi: "Món này giá bao nhiêu
vậy?". Người bán hàng trả lời: "Một xu". Ông phú hộ chỉ một món
khác kém giá trị hơn và hỏi: "Còn hộp cá mòi kia giá bao nhiêu?".
"Cũng một xu", người bán hàng nhã nhặn trả lời.
Thấy người bán hàng
vui tính ông phú hộ tiếp tục hỏi: Còn miếng bánh này?". "Tất cả các
vật trưng bày ở đây đều được bán với giá một xu", người bán hàng cho biết.
Ông phú hộ mỉm cười
thỏa mãn. Rẻ thật, ông nghĩ thầm. Rồi sau một hồi ngắm nghía, ông chọn một đĩa
thức ăn lớn. Nhưng khi ông lấy một đồng tiền vàng mang theo lúc từ giã cõi đời
ra trả, cô thu tiền không nhận. Cô ta vừa lắc đầu vừa nói: "Ông đã học
được quá ít trong cuộc sống". Nghe nói thế ông phú hộ không khỏi ngạc
nhiên, gặn hỏi: "Thế nghĩa là gì? Ðồng tiền vàng của tôi không đủ để trả
cho đĩa thức ăn này sao?".
Bấy giờ người thu
tiền mới cho ông biết: "Ở đây chúng tôi chỉ nhận những đồng tiền mà trong
cuộc sống trước đây ông đã dùng để giúp đỡ cho những người nghèo túng, đói
khổ"...
( thanhlinh.net)
Câu chuyện trên đây cho chúng ta một bài học rất sâu sắc về giá trị đồng tiền.
Bài Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu cũng dạy cho chúng ta về cách sử dụng sự khôn ngoan trong việc tạo quan hệ của cuộc sống và mưu cầu hạnh phúc. Thế nhưng, đó không phải là hạnh phúc đời này mà là hạnh phúc vĩnh cửu.
Xin Chúa ban cho con ban ơn khôn ngoan, ý chí cương quyết để
chúng con biết chọn Chúa, vì chính Chúa là hạnh phúc vĩnh cửu của con.
Lời Chúa:
Lc 16,1-8
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Một người phú hộ kia có một người quản lý; và người này bị tố cáo đã phung phí của chủ. Ông chủ gọi người quản lý đến và bảo rằng: "Tôi nghe nói anh sao đó. Anh hãy tính sổ công việc quản lý của anh, vì từ nay anh không thể làm quản lý nữa". Người quản lý thầm nghĩ rằng: "Tôi phải làm thế nào, vì chủ tôi cất chức quản lý của tôi? Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Tôi biết phải liệu thế nào để khi mất chức quản lý thì sẽ có người đón tiếp tôi về nhà họ". "Vậy anh gọi từng con nợ của chủ đến và hỏi người thứ nhất rằng: "Anh mắc nợ chủ tôi bao nhiêu?" Người ấy đáp: "Một trăm thùng dầu". Anh bảo người ấy rằng: "Anh hãy lấy văn tự, ngồi xuống mau mà viết lại năm mươi". Rồi anh hỏi người khác rằng: "Còn anh, anh mắc nợ bao nhiêu?" Người ấy đáp: "Một trăm giạ lúa miến". Anh bảo người ấy rằng: "Anh hãy lấy văn tự mà viết lại: tám mươi". "Và chủ khen người quản lý bất lương đó đã hành động cách khôn khéo: vì con cái đời này, khi đối xử với đồng loại, thì khôn khéo hơn con cái sự sáng".
Nhận xét
Đăng nhận xét